Lần đầu ở quán cà phê
Trớ trêu em nói lạ ghê… cái người
Thôi đành giả bộ cười cười
Hình như lửa phía chân trời vừa nhen
Bao nhiêu lạ một lần quen?
Đường đời rộng thế bon chen làm gì
Thôi đành quay mặt cười khì
Em xinh đến thể sân si núi đồi
Biết rằng lời nói lỡ rồi
Em chồng tôi vợ từ hồi bể dâu
Xin em giờ chỉ một câu
Hôm kia có kẻ qua cầu áo rơi
Đời như một cuộc dong chơi
Những nơi chưa đến là nơi lạ kì
Giận như cái thuở đương thì
Thương như cái thưở chưa gì còn thương.
ta ngồi cà phê một mình, bên cạnh một cô gái bàn bên, đột ngột nghe lời mắng: sao bạn (cô ấy) ngồi với người lạ, ngoảnh lại một khuôn mặt khả ái, mắt sắc như dao cau. oan cho ta quá, ta có phải thị mầu đâu.cô ta là ai nhỉ , dám mắng cả thơ,
Trả lờiXóa