Đường cong vắt qua thấp thoáng núi Hùng
nắng xẻ quạt và môi run gió
về Bãi Bằng tịnh độ trái tim nghiêng
chuyện tình em dở dang nước mắt...
tôi nắm lấy bàn tay
bờ vai em khóc
tôi cúi xa nhìn
ngọn đồi cúi gập
bờ vai em khóc
tôi cúi xa nhìn
ngọn đồi cúi gập
bánh xe lăn rối rít phận người
biết nói gì cùng em hôm ấy
lăn vào trung du giấc mộng trập trùng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét